Categories
Me

Bánh Da Lợn Lá Dứa

Tôi không nhớ khi nào Ba tôi học làm bánh Da Lợn Lá Dứa, và làm bánh trở thành cái niềm vui và đam mê. Dường như Ba tôi học làm từ bà Cô Út. Mỗi lần ghé nhà Ba tôi là mang về nguyên cái bánh ngon. Có nhiều lúc ăn ngoài (không ngán mà sợ đường trong máu khi đi khám bệnh hàng năm) phải nói không ăn, nhưng vài ngày sau ghé qua lại mang về ăn nữa. Hình như tuần nào Ba tôi cũng làm bánh, làm ở nhà ăn và mang cho mấy người bạn. Ba tôi làm bánh theo từng bước từng bước, và lên Amazon mua dụng cụ đầy đủ để làm bánh. Và Ba tôi sắp đặc, tỉ mỉ và chú ý đầy đủ đến từng chi tiết nhỏ cho nên bánh lúc nào cũng ngon và chất lượng.

Categories
Me

Những ngày của Labor Day 2013

Về lại Charlotte trong dịp lễ Labor Day, ngắn nhưng rất vui, rất ấm áp bên tình thương vô biên của gia đình, và quý mến của tình bạn bao nhiêu năm nay.  Lúc nào cũng vậy, mỗi lần về lại Charlotte vẫn không đủ thời gian cho những chuyện muốn làm, nhưng Charlotte vẫn còn đó, gia đình vẫn ở đó, và bạn bè vẫn ở đó.  Thôi thì dành thời gian chờ lúc tôi dọn về đó, gần nhau sẽ được làm hết kế hoạch và mong muốn.

Categories
Me

Ba

Tôi vẫn nghĩ và mong có một ngày nào đó khi tôi viết vài dòng về Ba và Mẹ tôi, tôi sẽ bắt đầu viết về Mẹ trước.   Tình thương của Mẹ dành cho tôi quá lớn lao, quá vĩ đại như một đại dương bao la, dễ nhìn thấy và cảm giác hơn tình thương của Ba bởi những năm tháng Mẹ chăm sóc và lo lắng từ thơ ấu cho đến hôm nay – và sau này.  Tôi vẫn là đứa trẻ dại và bé bỏng trong mắt của Mẹ, lo và chăm dù tuổi tôi đã đi qua nửa kiếp người.  Nhưng hôm nay, dường như cách suy nghĩ của tôi đã thay đổi theo tuổi tác, theo dòng thời gian và theo sự hiểu biết, nhìn xa hơn và sâu hơn thì tôi mới thấy tình thương của Ba rất cao quý và cao vời vợi.  Có lẽ bởi tình thương của Ba lúc nào cũng âm thầm, ít biểu lộ ra, nhưng nó như một tia sáng lấp loáng quanh tôi, và soi ánh sáng những lúc tôi thiếu ấm áp, những lúc tôi lạc hướng.

Categories
Me

Tháng 5, Charlotte, và ngày cuối tháng 5

  1. Sau mấy ngày “ăn chơi” ở Charlotte, về lại làm việc có chút lười biếng.  Ghét nhất là ngày đầu tiên vô làm việc, quá trời email phải đọc.  Cả ngày không làm gì hết, chỉ đọc và trả lời email thôi.  Dường như dạo này bà con thích email hơn là phone vì chỉ có 1 cái missed phone mà không có nhắn tin sau mấy ngày vắng văn phòng.
  2. Lúc nào mình về Charlotte cũng được “sướng” bởi gia đình và bạn. Ở gia đình cái sướng là được ăn ngon, ngủ ngon và cảm giác ấm áp khi được ngồi ăn bữa cơm chiều đông vui.  Ở gia đình cái sướng dường như không có gì để lo lắng, thời gian cũng chậm đi, và niềm vui cười quanh ta.  Ở bạn cái sướng là gặp nhau nói chuyện trên trời dưới đất qua những lon beer hay ly cafe mà chưa bao giờ chán.  Dường như lúc nào cũng có chuyện để nói, để chia sẽ vui buồn trong cuộc sống vội vã.  Đã gần 20 năm tình bạn rồi.  Gia đình là nơi che chở và tình thương.  Bạn là nơi nương tựa trên chặng đường đi.
  3. Giờ này thứ 6 tuần trước mình và bạn đang lang thang ngoài ngoại ô Charlotte chụp hình cảnh đồng lúa mì.  Gần 1 chổ đồng lúa mì, gặp vợ chồng Mỹ trắng già hỏi tụi bây chụp hình gì, rồi chỉ chổ có cảnh đẹp gần đó để đi chụp.  Chụp xong về ghé qua tiệm sandwich Macado’s ăn và uống vài lon beer rồi về.  Tiệm này làm nhiều loại sandwich rất ngon.  Đây là lần thứ 2 mình ghé qua.
  4. Ngày cuối của tháng 5, và ngày mai sẽ bước sang tháng 6.  Vậy là bước sang qua nửa năm trời.  Nửa năm đã đi đâu, mất bao giờ mà tôi không nhớ… và không hay biết.  Nửa năm nay làm được gì?  Ôi thời gian bay vù vù chóng mặt quá.
  5. Những kỷ niệm của tháng 5, những niềm vui và buồn của tháng 5, xin ghi lại trong ký ức và xem như 1 hành trang trên đường đi.  Bước chân vẫn bước, đường đi vẫn đi…
Categories
Me

Tháng 5 và Charlotte

  1. Tôi đã về lại Charlotte sau 5 tháng xa cách.  Charlotte đón chào tôi bằng những cơn mưa to, và bầu trời u ám như sẽ có mưa tiếp cho những ngày đến.  Mưa thì mưa, về lại Charlotte dù cho bão đi nữa, trong lòng vẫn như những ngày nắng xuân hồng.  Thường tháng 5 ở Charlotte bắt đầu vào mùa nóng và nắng gắt, nhưng năm nay lại mưa nhiều, và lạnh cũng dài hơn mỗi năm.  Có lẽ bởi những ngày mưa to và mây bao phủ do đó nóng và nắng gắt chưa trở lại được, và cả thành phố đang trong màu xanh lá cây đậm mát mẻ.  Lớp cỏ sau và trước nhà cũng xanh mướt mà không cần tưới nước.
  2. Khi về lại gia đình, không khí ấm cúng và tình thương của Ba/Mẹ gạt đi bao nhiêu phiền muộn và nổi nhớ nhà.  Gia đình bao giờ cũng là nơi của tình thương và che chở.
  3. Lái xe 6 tiếng sau khi tan giờ làm việc, mấy lần tính ghé vô mấy tiệm fast food ăn chút rồi đi tiếp, nhưng nghĩ có phở chờ mình ở nhà, thôi chịu đói.  Về đến nhà khoảng 12 giờ đêm, đậu xe vô là chạy ăn phở liền.  Ăn xong 1 tô, chưa đủ, Mẹ mình làm thêm 1 tô nữa.  Mẹ mình nhìn bảo ở trên đó thiếu ăn hay sao vậy?  Đâu phải thiếu ăn mà là chờ ăn phở của Mẹ nấu.
  4. Sáng nay Mẹ mình làm bánh xèo cho 2 cha con ở nhà ăn.  Mình thấy về Charlotte muốn ốm cũng khó.  Chưa gì mà sao thấy quần chật rồi.  Mới ngày đầu thôi, còn 4 ngày nữa.  Biết vậy bữa kia mang mấy cái quân dây thun về.
  5. Lần này về, lịch trình ăn chơi sao mà đầy.  Mà nghĩ lại, lúc nào về Charlotte cũng vậy.  Người này gọi, người kia text, người nọ email.  Đó là chuyện những người bạn, chưa tính chuyện trong gia đình và đến nhà mấy bà cô ăn uống nữa.  Mình chọn 1 số bạn thân và những người mình quý thôi, không phải ai kêu cũng đi.  Càng ngày mình chỉ thích chơi 1 nhóm bạn nhỏ, thân thiết và hiểu nhau.  Mình cần quality hơn quantity.
  6. Sáng ghé thăm anh bạn già mình, nói bạn thì cũng không đúng lắm vì là vai lớn hơn mình, anh của người bạn thân mình, và mình kêu bằng anh, nhưng chơi hơn chục năm nay rồi cho nên thành bạn luôn.  Anh này rất thích collect (sưu tầm) đồng hồ cổ.  Những đồng hồ càng cổ anh ta lại càng thích sưu tầm, và biết sửa chữa cho nên mua mấy đồng hồ cổ mà bị hư chút là mang về sửa, đánh bóng hay làm lại cho mới.  Nguyên cái collection của ảnh chắc cũng trên ngàn cái đồng hồ.  Có nhiều cái đồng hồ cổ mà bây giờ có tiền mua cũng không được, và không tìm ra.  Anh ta không bao giờ bán dù cho cần tiền lắm hay thất nghiệp đi nữa, đồng hồ chỉ tặng không bán, mà tặng cho những ai ảnh quý mến thôi.  Số người được ảnh tặng đồng hồ, mình nghĩ chắc chưa qua 10 người – không phải ai anh ta cũng tặng.
  7. Đang ngồi uống cafe ở nhà anh bạn đó và nói chuyện trên trời dưới đất, ảnh chạy vô phòng mang ra gần chục cái đồng hồ cổ.  Ảnh nói, em thích cái nào chọn 1 cái để mang.  Mình không phải là dân hay mang đồng hồ từ khi đi ăn tiệc thôi, nhưng cũng thích thích mấy cái đồng hồ cổ vì mang không sợ “đụng hàng”, và đồng hồ cổ nhìn sang trọng hơn đồng hồ bây giờ.  Với lại cổ tay mình nhỏ cho nên khó mang đồng hồ lắm, nhưng cũng chọn được 1 cái vừa ý là Omega của năm 1964.  Lần đầu tiên mình mang đồng hồ mà phải lên dây (hay giây, tiếng Việt của việt kiều) mỗi ngày.  Nhìn anh ta hăng hái và nhiệt tình thay sợi dây cho vừa cổ tay mình, rồi đánh bóng lại, rồi thay mặt kiếng đồng hồ loại mới cho không bị trầy.  Mình ngồi đó mà nhìn ảnh làm việc trong 1 tiếng đồng hồ mà không biết nói gì.  Lời cám ơn với người bạn chơi hơn chục năm là thừa vì đã quý mến nhau bao nhiêu năm nay và hiểu nhau bằng cái tấm lòng và cái chữ tình trong tình bạn.  Không phải là cái đồng hồ cổ mình quý mà là cái tình bạn, cái quý mến bạn với nhau, và cái cảm tình của bạn dành riêng cho nhau hôm qua, hôm nay và ngày mai.

Khoe chút quà của mình. 😉

Đồng hồ hơi đẹp
Hơi đẹp

Hơi đẹp
Hơi đẹp