Categories
Me

Những ngày không ra ngoài (137): đại dịch Covid-19

Hôm nay là ngày cuối của tháng 2. Vậy là 2 tháng đã trôi qua, rất nhanh nhưng không cảm giác nhanh, và trong thế giới Covid-19, dường như ai cũng muốn ngày tháng qua mau để trở lại bình thường, cuộc sống bình thường, và thế giới bình thường. Hai tháng của tôi vẫn như mọi tháng, mọi ngày, không gì thay đổi ngoài cảm giác già đi, và có nhiều ngày, nhiều buổi sáng, tôi không biết tôi là ai… Tôi vẫn nhìn thời gian, với nhiều lưu luyến, nhiều thương tiếc, và hay nghĩ phải chi, nên, hay có thể. Trong 1 giây phút nào đó, tôi có chút thất vọng và hoang mang. Dường như cuộc đời lúc nào cũng có những hối tiếc và càng ngày, thế giới của tôi thu hẹp lại và những mối quan hệ xưa, giờ với tôi không còn quan trọng. Những gì quan trọng thì gom lại và trân trọng nó, còn lại thì để nó ra đi, bay xa, không lưu luyến.

Sáng nay thành phố Charlotte chìm trong sương mù, như đang ở 1 nơi nào đó xa thật xa, như đang trong 1 thế giới huyền bí và bí ẩn. Những lúc này, tôi hay mơ mơ, màng màng trong 1 thế giới riêng tôi. Dường như tôi khác người thường, ngày nắng đẹp thì lại không gì, nhưng ngày mưa, ngày sương mù thì lại có cảm giác “còn sống”. Tôi rất lạ đời.

Tôi đã chích xong 2 mũi Covid-19 vaccine. Lần thứ nhất thì không có cảm giác gì ngoài ê trên tay 2 ngày. Lần thứ hai thì có cảm giác cảm và sốt 2 ngày, đến ngày thứ 3 thì trở lại bình thường. Giờ thỉ mong là 1 ngày nào đó khi đi ra ngoài không lo sợ.

Sáng sớm chìm trong sương mù
Hoa Trà ra nụ trước nhà