Categories
Me

Những ngày không ra ngoài (49): đại dịch Covid-19

Sáng nay, thứ 7, tôi dậy sớm. Sáng sớm thời tiết mùa Xuân thật là lý tưởng cho ngồi ở quán cafe hay ở ngoài trời. Những tia nắng đầu ngày mới bắt đầu xuyên qua ô cửa. Có chút se lạnh. Bầu trời trong xanh, có cảm giác mỗi thứ và thời gian chậm lại, không vội, không ồn. Tôi thèm ra ngoài, ngồi ở 1 quán cafe nào đó, uống cafe mà người khác pha. Hơn tháng mấy nay phải cách ly xã hội và làm ở nhà, mỗi ngày tôi phải tự pha cafe và uống cafe của tôi. Giờ ước gì có quán cafe nào ra ngồi cũng được, và cafe của người khác – không cần ngon nhưng chán cafe tôi uống mỗi ngày ở nhà.

Tôi thèm và khao khát như bị bỏ rơi và không được uống cafe mấy tháng, hay như bị Mẹ khoá cửa không cho ra ngoài chơi với bạn. Tôi thèm như chưa bao giờ thèm gì ngoài được ra ngoài nhà, ngồi uống cafe và nghe tiếng người, thấy người, và xung quanh người.